Em không thể
nhớ lúc đó em tuổi bao nhiêu,
Em chỉ nhớ mẹ khuyên em
chưa đủ tuổi để hiểu bao điều,
Em chỉ nhớ những lần cãi
vã, nhớ những lần xô xát,
Nhớ rút mình trong tủ quần áo, khi
nghe những tiếng vỡ của tô, bát,
Và đó là
điều duy nhất em nhớ về ba,
Chỉ là bóng lưng quay đi và
không bao giờ quay trở về nhà,
Mẹ của em đã thề là, không tha
thứ nếu hắn còn bê tha,
Cũng 10 năm rồi em đã nghĩ gia
đình có ngày đề huề mà,
Và đó là
khi mà em 17,
Em nhận
thấy đuợc sự chú ý của bọn con
trai khi em cuời khẩy,
Cũng là
khi mà những chiếc váy trắng,
thay vào nay là váy ngắn,
Cuộc
đời chỉ sống 1 lần, là lý
do mà em hay lấy chắn,
It’s
all good, em cứ
cuời đi em,
Vì cuộc
đời là 1 sân khấu, chúng ta đều
muốn là sẽ có nguời đi xem,
Nguời đời quen chỉ ngón, nhưng
nếu nhìn 1 cách ví von,
Mỗi chúng ta là 1 vũ trụ chứa
đầy những cơn giông tí hon,
Vậy thì đi đi em, về nơi
em không cần phải cút bắt,
Đi về nơi mà em sẽ có đuợc
nhiều niềm vui hơn nuớc mắt,
Verse 2:
Mặc kệ bao lời khuyên, em
làm những gì mình thích mà thôi,
Và cũng là lúc em hút và
chích những chất kích thích vào phổi,
Khi lằn ranh duy nhất mà em vạch
ra là khi em hít vào mũi,
Đôi khi khoái cảm là 1 con
quỷ mà không có cách nào đuổi,
Những buổi tiệc ở quanh hồ bơi, đến
khi nỗi buổn em không còn vơi,
Vì trò chơi này không còn vui nếu
như bọn chúng không còn đồ chơi,
Tệ bạc hơn là em biết rõ
về con nguời mà mình đã thành,
Như là 1 trò đùa, em xăm sau
gáy của mình là 1 mã vạch,
Em còn nhớ không em, khi tuơng
lai còn là 1 mớ rông rêu?
Cô
gái nghị lực ngày đó khi nào mà
em đã để quên ở trong đêm?
Trong phút chốc em dừng và nghĩ,
về con đuờng mà em đã đi,
Em chỉ cần ai đó chỉ cho em
biết 1 lần tình yêu là gì,
Trong 1 lúc tuyệt vọng, em chỉ
muốn nỗi sầu phải đuợc quên ngay.
Bật 1 bản nhạc buồn, nằm vào bốn
tắm và rạch 1 lằn trên tay,
Em
viết lá thư tự sát, nhưng mà
không có ai để em gửi tới,
Cô đơn và trống vắng,
như là cách em buớc qua đời,
Vậy thì đi đi em, về nơi
em không cần phải cút bắt,
Đi về nơi mà em sẽ có đuợc
nhiều niềm vui hơn nuớc mắt,