Thương cô gái
vùng quê nghèo
Bao trai làng muốn được em
lấy làm chồng
Hoàng hôn buông em xõa
tóc bên dòng sông
Làm xiêu lòng bao anh
chàng đợi
mong
Thắm thoát trôi qua
bao năm đi xa giờ em
cũng đã trở về nhà
Không còn nhận ra cô
bé ngày xưa la cà
Thắm thoát thôi đưa
hỏi lòng khổ chưa
Giờ thiếu
nữ không như ngày xưa hẹn
hò những lần đoán
đưa
Ai cho tôi hay ai mang đắng cay chuyện tình tôi và nàng chưa gì đã đổi
thay
Tôi nơi chốn đây
tôi mang đắm say chờ nàng
về đâu có
hay
Trai thôn
làng theo chân nàng và xin tim
vàng
Nàng vẫn không
màn chê trai làng nghèo kém giàu
sang
Nơi đô
thành em không còn là gái nhà
lành
Vì những giữ
dành em không còn dành trọn cho
anh
Vụn vỡ hóa mây
ngàng, hoang mang rồi cũng hóa
tàn
Anh như con dã
tràng lột xác đâu quá nằm
than
Duyên ta bẽ
bàng em bước bờ cao
sang
Em như con ong
vàng ấm mật nơi gát lầu
son
RAP
Lòng
mang bao trăng trối người vè không nói
Để
giơ nguoi đi giồi lòng tôi sao bối rôi
Tôi
thấy có ai đó chờ nguoi theo hướng gió
Xem
như chuyện tình tôi có giò nó cũng như không
Một
người bước sang song một người phải đợi mong
Cô
biết tôi phải lòng nên tôi phải ngống trông
Thôn
nữ hóa thiên nga áo bà ba giờ nhung gấm lụa
Quên
kí ức lớn lên quê nghèo từng tồn tại
Chốn
đô thành phía trước em sánh bước cùng ai
Vòng xe từng hồi đưa nguoi đi xa rôi
Phố thị đèn màu nơi em làm dâu
Nhung gấm lụa là xa hoa ngọc ngà
Em không còn là gái quê làng ta