Em từng nói rằng| người
đó là tất cả
Nhưng sẽ không
bao giờ về bên họ vì đã quá nhiều lần chắp vá
Đêm dài phố
vắng mưa bay bay, cầm tách trà
nóng mắt cay cay
Thời gian đi
qua em kệ cảm xúc để hòa nỗi buồn vào mây bay
Mắt em xa
xăm ánh điện đường, em nói nỗi
buồn là chuyện thường
Sẽ chẳng còn
vương dù cho đó là người đầu tiên em đã nguyện thương
Rồi thật ngỡ
ngàng không thể hình dung vì anh luôn
tin vào điều đó
Nhưng theo sắp
đặt thì bồ công anh sẽ vẫn cuốn bay| theo chiều gió
Anh luôn tự đặt| câu
hỏi trong tim mình
Là tại vì
sao mọi thứ về em,| vẫn luôn còn in hình?
Nhưng em thì
khác khi mà anh thấy,| em
đã có người mới
Vòng tay em
ôm| phía sau xe cùng họ trò chuyện và cười nói
Đó là một
ngày, anh gặp em,| hai
ta cùng cảnh ngộ
Em cũng đau
buồn vì cuộc tình trước,| chưa quên hình ảnh họ
Rồi ta vô
tình trở thành người bạn với những tâm
sự khi chiều về
Để rồi không
biết là từ khi nào nhớ em chả biết vì điều gì
Hết tất cả mọi
thứ ngày ấy diễn ra| đều
như một giấc mơ
Em vô tình
quên hay chưa một lần em từng nhớ
Anh đã cố gắng hết rất nhiều
rồi để cuối cùng nhận lại là sự thờ
ơ, em biết mà
Nếu đã gạt
hết thì tại sao mình anh vẫn thường ghé tới nơi ta qua?
Từng nghĩ sẽ
cùng bên nhau sau bao nhiêu thăng trầm anh
biết là chưa đủ
Thì liệu bao
giờ, khi sau mọi thứ thì em lại bên người xưa cũ
Chưa khi nào
anh là chính thức, em luôn mong
chờ họ trở về
Rằng ngày hôm
nay thấy em hạnh phúc, thì sao anh thấy trống vắng như chẳng ai gần kề
Em!| Nếu như người
đó là tất cả
Còn anh chỉ
là người bạn đi qua em đến trải lòng khi vấp ngã
Thì mọi thứ đó cũng
là vì anh| tự mình phải
lòng tự mình đơn phương,| tự bản
thân anh ngộ nhận
Nhưng mà tại sao chưa| từng khi nào em hiểu hay là
do hai ta vô phận
Tây Nguyên chiều
nay ảm đạm,| một mình anh
về trên lối cũ
Xa xăm cuối trời chỉ còn một người| tản
mạn cùng nỗi nhớ
Liệu có ai
muốn niềm tin mình dần chai sạm đâu
Anh cũng không muốn dù chỉ một lần| hai ta là bạn nhau
Gọi nắng
mai kéo
về nơi
đồi xanh
Người bước
qua giấc
mơ thôi
đành
La la
la…
tiếng thở
dài
Ôm
lòng
… hoài
vương (Hỡi em…)
Anh nhớ mọi thứ ngày hôm qua
Khi em kề bên để anh trông
mong một ngày nào đó sẽ không xa
Em từng bật khóc trên bờ vai
anh| bởi vì nhớ người cũ
Em từng ôm anh từ phía sau
xe| khi gặp phải người cũ
Em từng cười tươi và nói với
anh em đang rất vui khi em cùng
người đó quay lại
Anh chỉ có
thể mỉm cười chúc em hạnh phúc khi em đang kề bên vai ai
Anh xin lỗi em vì anh là
một| người bạn thật ích kỉ
Nhưng sau tất cả anh cần thời gian| để lòng này thích nghi
…
Anh cần giải thoát cho chính mình
Một ngày nào đó khi họ rời
xa|
anh hi vọng| người em muốn
đến trải lòng không phải là anh nữa
Anh không thể làm chủ được tình
cảm của mình
Thời gian đi qua rồi,|
dù kiên nhẫn cỡ nào rồi cũng sẽ
cần phải buông lơi
Hai năm vừa qua anh đã chờ đợi trong vô vọng
Anh đã chứng kiến em
đau nhiều lần khi họ quay lại rồi
bỏ em đi
Có thể với em|
anh là một người bạn bình thường
Nhưng anh xin
lỗi,| với anh|
em không phải là bạn.
Anh đi.
Chiều hoài buồn
, hoài thênh
thang
Lòng còn nhiều
, điều miên
man
Gọi nắng
mai kéo
về nơi
đồi xanh
Người bước
qua giấc
mơ thôi
đành
La la
la
La la
la