Quê hương đó hỡi em xa trong lâu rồi ta ngẩn ngơ nào biết còn lúc về
Tâm tư lên chơi vơi hát ca u sầu sương muối xoa bay ước thề
Hôn mê nghiêng theo màu nắng úa lung lay khung bóng tiếc thương
Giang tầm tay với tới hương phần tóc em
Nắng trưa đìu hiu quên ước thề, hoàng hôn đứng trông chim kéo về mây hỡi sao ta buồn thế này
Đường xưa còn in dấu cũ, quê hương còn đời sống êm đềm? và hỡi mây em có đợi chờ?Một mai thời gian chất chồng lớn lên
Người đi người đến trong dửng dưng ta buồn với ta mà thôi
Sông xanh, con đò, người cũ, con đường cũng phai có ta với mình nhớ nhau giữa đời.
Xưa sau cũng thế thôi sao ta mơ nhiều sao còn vui còn tiếc còn thương hoài
Quê hương nơi cho ta ấp yêu thơ dại thôi cũng xa xôi với ta
Qua đi trong đời từng xuân xanh lao xao cây lá chắt chiu
Thôi đành cho quá khứ chôn vùi nắng xiêu
Hắt hiu hồn ta như gió ngàn, hồn ta vãi vung như lá vàng chiều bỗng giăng mau chim vẫy đàn
Trời quê hương trong trí nhớ xoay xoay lùi lại giấc mơ mòng rồi cũng bay xa lúc chiều tàn.
Một mai thời gian chất chồng lớn lên
Người đi người đến trong dửng dưng ta buồn với ta mà thôi
Sông xanh, con đò, người cũ, con đường cũng phai có ta với mình nhớ nhau giữa đời.