Và cuối
cùng còn lại là điều gì sau 1 cơn bão
tố lại đón bình mình lên
Anh lại trở
về với nhịp sống thường ngày, chỉ tiếc rằng mình chẳng còn trong tim em
Bao nhiêu ngày
qua cùng với nỗi buồn đầy cả những con đường
này sao ôm hoài hình bóng
Khi những tổn
thương trong em lớn dần hơn suốt quãng thời gian mà cả đôi mình cùng sống
Ta đã từng
ngóng, đợi cuộc tình dù chỉ trong cơn
mơ là hàng tá dự định
Cho cuộc sống sau
này, đàn trẻ nhỏ 1 mái ấm đơn sơ
Mưa khẽ rơi như tiếc thương đường
tình giờ chia rẽ đôi ngã lối đi
về ngày dài lặng lẽ trôi
Đôi ba giọt
lệ chảy dài xuống kẽ môi yếu lòng rồi cũng đến lúc mạnh mẽ thôi
Ngồi nhìn khoảng
trời ngắm từng chiếc lá vàng bay, vài lời tình nuối
tiếc cho việc bản thân này làm
Đời mình còn
gì gửi thương nhớ theo làn mây xin hãy ngồi lại đây cùng anh đến khi ngày tàn
Chén rượu men
tình sao càng uống càng say, đôi mắt lờ
đờ trời cũng tờ mờ sáng
Đưa bàn tay đón
nắng vội chiếu qua hàng cây, những thứ anh làm cũng chẳng bao giờ đáng
Ngồi xuống kể nhau
nghe đôi lúc mình khờ lắm, không đủ dũng
cảm để gió cuốn lấy đi
Bước đường
đời liệu gặp nhau mấy khi, nhưng hình bóng em vẫn rạng ngời dưới đáy ly
Gã si
tình cùng 1 mảng giấy ghi… chút tâm tư
lòng đã ngả say giọt nồng
Tuổi trẻ
mình nếu có kiếp sau, vô tình lại biết nhau, riêng ta xin nguyện sẽ mãi thủy chung 1 lòng.!
Thôi được rồi
anh ơi,
thôi dài dòng… ta xong rồi
Sẽ chẳng còn gì để
nhớ, xa nhau thật rồi ngừng
mơ kết thúc thật rồi ngày tháng bên nhau
Mãi mãi là gì mà
mong, vốn dĩ chẳng gì bền
lâu yêu đương thật nhiều rồi cũng chia xa.
Cứ thế mệt nhoài đợi
nhớ, đôi ta còn gì đâu anh.
Buông đi đừng lừa mình nữa anh ơi.!
Anh thì hay lắm à?..
sao còn nhau chẳng vậy?
Khi giờ ta mới vội đau
Anh thì đau lắm à?..
Em thì vui lắm à?
Khi giờ ta chẳng còn nhau
Thôi thì sao cũng được..
em giờ đây cũng mệt,
đi thì anh cứ việc đi
Yêu mà đau thế này,
thôi mình nên đứng lại,
cho nhau thời gian để nghĩ suy..
Mây xám phủ kín
trời , nhớ một thuở bình yên,
nay đã là ngày cuối rồi,
Đọng chút nắng hiu
hắt, chỉ còn đủ để nhìn em,
Nay chỉ còn sự lo âu, buồn rầu, không còn giây phút nói cười.
Nhớ khi
xưa, lòng anh như bão tố, Em như là
nắng xua tan cả trời giông,
Giới hạn tình
yêu luôn luôn là không có Nên có lẽ chưa 1 lần anh khiến em vừa lòng.
Tình là sợi
dây, còn em là cánh diều, Càng bay
xa anh càng nắm chặt hơn,
Muốn cùng em ngồi
đây, ngày xế chiều, Bên em lần cuối dù chỉ là một hôm.
Ta
là con người khác nhau, Không trùng khớp,
nhân duyên cố lắp ghép
Thì Trái tim của
anh cũng biết đau Dù thân trai mang mình đồng sắt thép
Em ơi,
đừng để nỗi đau, lăn dài mãi trên mi,
Rồi thời gian cũng, sẽ khiến đôi mình quên đi,
Quên nước mắt, quên nụ cười , quên cả thứ hạnh phúc mình cũng đã từng đem đi.
Em đừng
hỏi vì sao mà anh khóc, Vì tình đầu kết
thúc mấy ai có được vui
Nhưng nếu
vậy mà em được hạnh phúc Đau thương này anh xin 1 lần đánh cược thôi,
Ta đã học
nhớ, học quên, học chấp
nhận với những chuyện đau lòng,
Khi niềm
vui là ngoài cánh cửa kia còn giọt nước mắt cất gọn trong căn phòng.
Trải qua bao thăng
trầm, nén vết thương lòng, được bình yên bên
em có lẽ ngoài tầm với
Vì em
biết anh yêu nhiều như thế nào, dù điều đó anh cũng chả cần nói
Thôi được rồi
anh ơi,
thôi dài dòng… ta xong rồi
Sẽ chẳng còn gì để
nhớ, xa nhau thật rồi ngừng
mơ kết thúc thật rồi ngày tháng bên nhau
Mãi mãi là gì mà
mong, vốn dĩ chẳng gì bền
lâu yêu đương thật nhiều rồi cũng chia xa.
Cứ thế mệt nhoài đợi
nhớ, đôi ta còn gì đâu anh.
Buông đi đừng lừa mình nữa anh ơi.!
Anh thì hay lắm à?..
sao còn nhau chẳng vậy?
Khi giờ ta mới vội đau
Anh thì đau lắm à?..
Em thì vui lắm à?
Khi giờ ta chẳng còn nhau
Thôi thì sao cũng được..
em giờ đây cũng mệt,
đi thì anh cứ việc đi
Yêu mà đau thế này,
thôi mình nên đứng lại,
cho nhau thời gian để nghĩ suy..