Em à, dạo này em có khỏe không ?
Anh vẫn một
mình trong căn phòng trống,
Giăng lòng mình giữa những khoảng không
Và
nhớ về em, nhớ về những kí ức thật đẹp
Anh không
thể yêu thêm một ai vì con tim vẫn đang chật hẹp
Em ơi, điều
bây giờ anh sợ nhất là đêm
Khi cô đơn lên ngôi, bên
cạnh anh giờ không còn là em
Và anh lại nhớ về em,
anh lại nhớ về những lời than thở
Em là nắng giữa
đời, ngang qua đây đánh thức gã đang mơ
Đi
tìm một chút bình yên để con tim anh được sống
Anh yêu em
mất rồi, quay về với anh có được không ?
Em ra
đi để lại nơi đây biết bao vết thương lòng
Anh còn nhớ
ngày ta tìm thấy nhau, lội ngược gió ngược giông
Nếu một
ngày ta có hỏi thăm nhau
Thì đừng hỏi
rằng mùa đông nơi anh có lạnh không babe
Bởi
vì chỉ duy nhất một nơi anh biết
Đó là trái tim em –
nơi lạnh nhất anh từng sống.
Cô đơn riêng mình
anh hướng mắt kiếm tìm
xa xăm
Nơi đâu để tìm
thấy chút yêu thương từ
em
Vì em cũng chẳng bận
tâm, về từng ngày vắng
anh
Yêu thương xưa giờ
em vứt hết con người anh đã chết từ
khi
Em đi xa nơi
này.
Thành phố buồn, em ơi đã ngủ chưa ?
Nơi em thế nào ? Còn Sài Gòn giờ đang phủ mưa
…Tìm đâu được chút bình yên
Đâu có
khoảng thời gian nào đẹp như những giây phút mình yêu đâu em
…Anh đã không biết về tình yêu
…Cho đến khi em đã bước vào trong đời
…Anh cũng không chắc rằng mình hiểu
Vì
khi anh càng yêu thì tình yêu càng xa rời
Anh lại
tìm về nơi đó, nơi phố cũ ngày trước
Kỉ niệm ta
như là những chiếc lá, rơi khắp phủ đầy đường
Hàng ghế
đá, nơi mệt mỏi được ai an nhiên gối đầu
Gửi tặng
em một chút thanh thiên, giữ cho anh riêng mối sầu
Anh biết khi
yêu sẽ chẳng dễ dàng như lời người đời ví von
Anh biết hạnh
phúc là cả vũ trụ, anh chỉ là thằng tí hon
Anh lại
tìm đến cơn say, lấy nỗi buồn làm cái cớ
Chẳng
qua anh không thể quên, chỉ tại anh bắt lòng mình phải nhớ
I
miss you I
miss you
Huahhhh
Cô đơn riêng mình
anh hướng mắt kiếm tìm
xa xăm
Nơi đâu để tìm
thấy chút yêu thương từ
em
Vì em cũng chẳng bận
tâm, về từng ngày vắng
anh
Yêu thương xưa giờ
em vứt hết con người anh đã chết từ
khi
Em đi xa nơi
này.