Ngày xưa anh
nói anh thương có em
thôi không ai ngoài em
nữa
Ngày xưa anh
nói, em như áng mây
trôi theo anh về cuối
trời
Muôn
kiếp xây
đời, dựng lều hoa bên
suối
Sống cho nhau mà
thôi những lúc sương chiều
rơi
Và khi gió
lơi rồi mùa đông băng
giá em không ngại sầu
côi
Ngày xưa anh
nói không mơ ước cao
sang hay cung vàng gác
tía
Ngày xưa anh
nói, anh mơ có em
thôi cho tim hoà tiếng
đời
Đôi
bóng chim
trời quyện vào nhau bay
mãi
Tới phương xa nào
đâu đón ánh sao tình
yêu
Buồn vui có
nhau để ngàn câu thương
nhớ xanh
thắm màu nhớ
thương
Thời
gian, đi qua bao mùa trăng khoác áo hoa rừng
xanh
Anh theo lớp quân
hành đi xây đắp thanh
bình
Từng
đêm, trông sao nhắc tên
anh
Sao ơi sáng ngời
thêm soi qua lòng đất
mẹ lạy
buồn vui não
nề
Mai lỡ hai mình xa
nhau
Đừng
khóc cho mi hoen
sầu
Ghi nhé em chuyện
buổi ban đầu
Đừng để tình ta phai tàn mau
Lời
nguyền xin khắc
sâu
Mai nếu hai mình xa
nhau
Từng
bước em đêm ai
dìu
Em khóc ai người
dỗ nuông chiều
Và ai viết thư cho em yêu
Trong đêm buồn quạnh
hiu?
Thương đôi mắt em
buồn, thật buồn
Thương em tính
mang nhiều tủi hờn
Và hay bắt anh đưa đi
chơi
Trong những lần mưa đổ nhiều thật nhiều
Vì mùa mưa em
yêu
Đừng nói xa
nhau cho tâm hồn đau khổ
Đừng nói xa
nhau cho mắt lệ hoen
mờ
Lời thiết tha
qua tâm tư tròn mộng tròn mơ
Vết tình khắc trên
môi đưa mấy tuổi yêu vẫn
chờ
Mình đã đi
chung trên con đường mong nhớ
Mình đã gieo
neo nghe chóp bể mưa
nguồn
Màu áo xưa
em đan cho người nặng hành trang
Có bạc trắng với
phong sương vẫn
còn đậm tình
thương.
Đời hay nói rằng yêu là
chết ở trong lòng một
ít
Vì mấy khi
yêu mà chắc được, được người
yêu
Cho cho rất
nhiều nhưng
nhận chẳng có bao
nhiêu
Người ta
phụ hoặc thờ
ơ chẳng
biết
Chuyển sang
———-
Từ biệt nhau
đi giữa mùa trăng xẻ
đôi, lúc tình mới thành
lời
Trông nhau lần
cuối, nước mắt tuôn mặn
môi, nước mắt chia đôi
đời
Bóng anh khuất sau
đồi, lúc mây tím giăng
trời
Lúc giông tố tơi
bời, lúc
đường đời ngăn
đôi
Đường đời ngăn đôi để một người sầu lên
môi, nên
từ đó em
buồn
Xe lăn êm
êm lúc ga
chiều sắp lên
đèn
Mưa thu bay
bay vắt ngang trời ướt vai
mềm
Hoàng hôn dần
buông mà ai còn
đứng im trong chiều sương
xuống
Tâm tư cô
đơn trách con
tàu nỡ sao
đành
Đem yêu thương
đi đến nơi nao cách đôi
tình
Đường bao nhịp
nối tình trăm nghìn
mối trông theo
một bóng
người
Từ
đó đâu còn
nữa, đêm hẹn
xưa tha thiết gọi tên nhau
Từ
đó đâu còn
nữa, trăng ngày
xưa lưu luyến soi
đôi đầu
Gương xưa còn đó nhưng bóng
hình nào thấy đâu
Áo xưa còn đó nhưng mùi
hương phai nhạt
rồi
Từ
đó, nghe trong
lòng, nghe trong
lòng mưa gió từng
đêm.
Mưa mưa rơi từng
đêm mưa triền
miên trên đồn
khuya
Lòng ai
thương nhớ vô
biên
Anh ra đi ngày
đó
Ta nhìn nhau mắt hoen
sầu không nói nên câu giã
từ
Mong anh mong làm
sao. Cho tình
duyên không nhạt
phai
Theo năm
tháng thoáng qua
mau.
Yêu, yêu em nhiều
lắm
Nhưng tình ta vẫn không
thành, khi núi
sông còn điêu
linh
Vào một đêm
sương có người trai hồi
hương, báo một tin thật
buồn
Tin anh gục
chết giữa lúc băng rừng
sâu cho tơ duyên bẽ
bàng
Phút giây cuối trong
đời, vẫn không nói nên
lời
Vẫn xa cách phương
trời, uất
hờn nghẹn tim
côi
Một đời ngăn đôi nhưng tình đầu làm sao
vơi, nên
từ đó em
buồn
Xe lăn êm
êm lúc ga
chiều sắp lên
đèn
Mưa thu bay
bay vắt ngang trời ướt vai
mềm
Hoàng hôn dần
buông mà ai còn
đứng im trong chiều sương
xuống
Tâm tư cô
đơn trách con
tàu nỡ sao
đành
Đem yêu thương
đi đến nơi nao cách đôi
tình
Đường bao nhịp
nối tình trăm nghìn
mối trông theo
một bóng
người
Chuyển sang
———-
Mai nếu hai mình xa
nhau
Từng
bước em đêm ai
dìu
Em khóc ai người
dỗ nuông chiều
Và ai viết thư cho em
yêu
Trong đêm buồn quạnh
hiu?
Ngày xưa anh
nói tuy xa cách đôi
nơi nhưng hai người một
lối
Ngày xưa anh
nói, em ơi có chia
phôi mới biết tình lâu
dài
Chinh
chiến tan
rồi, đẹp mùa vui xác
pháo
Thắm tô trên thềm
hoa những gió mưa buồn
xưa
Chìm theo giấc
mơ trọn đời cho thương
nhớ muôn
kiếp trọn nhớ
thương
Rừng
hoang đẹp nhất hoa màu tím
Chuyện
tình thương nhất chuyện hoa
sim
Có
người con
gái xuân vời
vợi
Tóc
còn ngăn ngắn chưa đầy
búi.
Ngày
xưa nàng vẫn yêu màu tím
Chiều
chiều lên những đồi hoa
sim
Đứng
nhìn sim
tím hoang biền
biệt
Nhớ
chồng chinh
chiến miền xa
xăm
Ôi lấy chồng chiến
binh
Lấy chồng thời chiến
chinh mấy
người đi trở
lại
Sợ
khi mình đi
mãi sợ
khi mình không
về
Thì
thương người vợ bé bỏng
chiều quê
Nhưng không chết người trai khói
lửa
Mà chết người em nhỏ hậu
phương
Mà chết
người em gái tôi
thương
Chuyển sang
———
Tôi kể người
nghe đời Lan và
Điệp một chuyện tình cay
đắng
Lúc tuổi còn
thơ tôi
vẫn thường mộng
mơ đem viết thành bài
ca
Thuở
ấy Điệp vui như bướm trắng,
say đắm bên
Lan, Lan như bông hoa
ngàn
Thương yêu vô
vàn nguyện
thề non
nước sẽ không hề lìa
xa.
Chuông đổ chùa
xa, chiều tan trường
về Điệp cùng Lan chung
bước
Cuối nẻo đường
đi, đôi
bóng hẹn mùa
thi Lan khóc đợi người
đi
Lần
cuối gặp nhau Lan khẽ nói thương mãi nghe
anh em yêu anh chân
tình
Nếu duyên không
thành Điệp
ơi Lan
cắt tóc quên đời vì
anh.
Nhưng ai có
ngờ lời xưa đã
chứng minh khi
đời tan
vỡ
Lan đau buồn
quá khi hay Điệp
đã xây mộng gia đình
Ai nào biết cho
ai đời quá chua
cay duyên đành lỡ vì
ai
Bao nhiêu niềm
vui cũng vùi chôn từ
đây, vùi chôn từ
đây
Lỡ một cung
đàn, phải chăng tình
đời là vòng dây oan
trái
Nếu vì tình
yêu Lan
có tội gì
đâu sao vướng vào sầu
đau.
Nàng
sống mà tim như đã chết duyên bóng cô
đơn đôi môi xinh phai
tàn
Thương thay cho
nàng buồn xa nhân
thế náu thân cửa từ
bi
Thương thay cho
nàng buồn xa nhân
thế náu thân cửa từ
bi
Chuyển sang
———
Tôi đứng bên này
sông, bên kia vùng lửa
khói.
Làng tôi
đây, bao năm dài chinh
chiến, từng lũy
tre muộn
phiền
Tôi có người vợ
ngoan, đẹp như trăng mười
sáu, cưới rồi đành xa nhau.
Nhớ
đôi môi nàng
hiền, xinh xinh màu
nắng
Má nàng
hồng thơm mùi thơm lúa
non.
Ai ra đi mà
không từng bịn
rịn, xa người yêu mà dễ mấy ai
vui
Em nhìn
theo bằng nước mắt chia
phôi
Tôi mạnh
bước mà
nghe hồn nhỏ
lệ.
Này anh lính chiến,
người bạn pháo binh.
Mẹ tôi tóc sương từng
đêm nghe đạn
pháo rơi thật
buồn .
Anh rót cho khéo nhé, kẻo lầm vào nhà
tôi
Nhà
tôi ở cuối chân
đồi, có giàn thiên
lý, có
người tôi
thương
Chuyển qua (Am)
Mưa rừng ơi! Mưa rừng
Hạt
mưa nhớ
ai mưa triền
miên
Phải
chăng mưa buồn vì tình
đời
Mưa sầu vì lòng
người duyên kiếp không lâu
Mưa từ đâu mưa về
Làm
muôn lá
hoa rơi tả
tơi
Tiếng
mưa gió lạnh lùa ngoài
mành
Lá vàng rơi lìa
cành gợi ta nỗi niềm
riêng
Ôi! ta mong ước xa
xôi
Những đêm mãi cô
đơn gửi tâm tư về
đâu?
Mưa thương ai? Mưa nhớ
ai?
Mưa rơi như nhắc
nhở, mưa rơi trong lòng
tôi
Tôi ở ngoại
ô, một căn nhà
xinh có hoa thơm trái
hiền
Cận kề lối
xóm, có cô bạn
thân sớm hôm lo sách
đèn
Hai
đứa chưa ước
hẹn lấy một
câu, chưa nghĩ đến mai
sau
Nhưng
đêm thức giấc ngỡ
ngàng
Nghe lòng thương
nhớ biết
rằng mình
yêụ
Khi hiểu được
nhau, thời gian gần
gũi đã trôi qua mất
rồi
Nào còn những
lúc, hái hoa vườn
trăng suốt đêm chung tiếng
cười
Tôi
bước theo tiếng
gọi của người
trai, tha thiết với tương
lai
Vui
xa anh sáng phố
phường
Xa người em
nhỏ lên
đường tòng
quân
Là
chinh nhân tôi bạn với sông
hồ
Tình
yêu em tôi nguyện vẫn tôn
thờ
Và yêu không bến
bờ
Niềm
tin là một ngày
mai non nước chung một màu
cờ.
Rồi hôm
nao tôi về ghé thăm
làng
Ngoại
ô đây con đường tắm trăng
vàng
Mà sao không thấy
nàng
Tìm
em, giờ tìm ở
đâu sao không
gắng đợi chờ
nhau
Chuyển sang
—–
Rừng lá
xanh xanh cây phủ đường
đi
Thành phố
sau lưng ôm mộng ước
gì
Tôi là người đi chinh chiến dài
lâu
Nên mộng ước
đầu tôi nghe đã chìm
sâu
Từ máy
thu thanh cô nàng vừa
ca
Trọn kiếp
yêu anh lính khổ xa
nhà
Giữa rừng già vang tiếng hát thật
cao
Nhưng giữa
già tôi có thấy gì
đâu
Sao không hát cho người giết giặc trên
cầu
Khi
bùn lầy còn
pha sắc áo
xanh
Trong
khói súng xây
thành
Mắt
quầng thâm mất
ngủ
tàn đêm khói
lửa
Giờ chỉ còn hai tiếng mến
anh.
Sao không hát cho những
người còn mãi
mê
Lá
rừng che kín
đường về phồn
hoa
Sao không hát cho những
bà mẹ hằng đêm nhớ con
xa
Hay
hát cho những
người vừa nằm xuống chiều
qua
Nhìn lá me
bay nhớ kỷ
niệm hai chúng
mình
Ngày đó quen
nhau vương chút
tình trên tóc
mây
Đôi mắt thơ
ngây,
hoa nắng ươm
đầy
Đẹp tựa như lá
me bay nên
tình anh trót
say
Ngày đó yêu
nhau chúng ta
thường qua lối
này
Từng lá me
bay vương gót
hài hoa bướm
say
Tơ nắng đơm
bông,
trên má em
hồng
Đẹp tựa như lá me
rơi khung
trời xanh ước
mơ
Ta xa
nhau lúc hè về rơi xác
phượng buồn
Nẻo thành đô khói
ngập trời
vùng luyến thương
ơi
Mùa thu dâng
cao biết
là người yêu đang
mong
Xin hiểu
giùm lửa
còn đốt cháy quê
hương
Chuyển sang
—–
Con đường xưa em
đi vàng lên mái tóc
thề ngõ hồn dâng tái
tê
Anh làm thơ vu
quy khách qua đường lắng
nghe chuyện tình ta đã
ghi
Những mùa trăng vu
quy vì mưa gió không
về chiến trường anh bước
đi
Có nàng hoen đôi
mi ngóng theo đường vắng
hoe hỏi còn ai cố
tri
Em
ơi! nhìn gió lên
khơi lòng có trông
vời một người xa cuối
trời
Nơi
đây phiên gác canh
dài, e ấp đôi
lời mình còn nhớ thương
hoài
Em
ơi! màu áo phong
sương mình ước huy
hoàng được bàn tay chính
nàng
Dâng
hoa, dâng hết ân
tình, tính đến bao
giờ, hỏi đường xưa mà
nhớ
Vùng ngoại
ô, tôi
có căn nhà
tranh
Tuy
bé nhưng thật
xinh tháng
ngày sống riêng một
mình
Nhà ở
bên em
sống trong giàu
sang
Quen
gấm nhung đài
trang đi về xe đón
đưa
Đêm
đêm dưới ánh trăng
vàng
Tôi với cây
đàn âm
thầm thở
than
Và cô nàng bên
xóm mỗi lúc lên
đèn sang
nhà làm
quen
Tôi ca không
hay tôi đàn nghe cũng
dở
Nhưng nàng khen
nhiều và thật nhiều
Làm tôi thấy trong
tâm tư xôn xao
Như lời âu yếm
mặn nồng của
đôi lứa yêu
nhau.
Hai năm trôi
qua nhưng tình không dám
ngỏ
Tôi sợ thân
mình là bọt bèo làm sao dám mơ
duyên tơ mai sau
Tôi sợ ngang trái
làm mộng đời
chua xót thương
đau
Chuyển sang
—–
Là
chinh nhân tôi bạn với sông
hồ
Tình
yêu em tôi nguyện vẫn tôn
thờ
Và yêu không bến
bờ
Niềm
tin là một ngày
mai non nước chung một màu
cờ.
Rồi hôm
nao tôi về ghé thăm
làng
Ngoại
ô đây con đường tắm trăng
vàng
Mà sao không thấy
nàng
Tìm
em, giờ tìm ở
đâu sao không
gắng đợi chờ
nhau
Ôi! ta mong ước xa
xôi
Những đêm mãi cô
đơn gửi tâm tư về
đâu?
Mưa thương ai? Mưa nhớ
ai?
Mưa rơi như nhắc
nhở, mưa rơi trong lòng
tôi
Mưa rừng ơi! Mưa rừng…
Tìm
đâu hỡi
ơi bóng người
xưa
Mỗi
khi mưa rừng về muộn
màng
Bóng chiều vàng dần
tàn
Lòng thương nhớ nào
nguôi
Mỗi
khi mưa rừng về muộn
màng
Bóng chiều vàng dần
tàn
Lòng thương nhớ nào
nguôi
———————————-
Chuyển sang
—–
Buồn như ly rượu
đầy không có ai cùng
cạn
Buồn như ly rượu
cạn không còn rượu để
say
Buồn như trong một ngày hai
đứa không gặp
mặt
Buồn như khi gặp mặt không còn chuyện để
vui
Đôi ta như bước lên đỉnh
sầu
Mà
đời luôn cao ngất thương
đau
Bao lâu ân ái chưa đậm
màu
Toàn
là cay đắng giết thương
yêu
Tình đôi ta thật
buồn như lứa hoa nở
muộn
Tình yêu không trọn
vẹn buồn mỗi ngày buồn
hơn
(slow rock)
Khi biết
em mang kiếp cầm
ca
Đêm đêm phòng
trà dâng tiếng hát cho người
người
Bỏ tiền mua
vui hỏi rằng anh
ơi còn yêu em nữa
không.
Đừng
nói nữa em
ơi xin đừng nói
nữa làm
gì
Anh nghĩ
rằng đời người ca
sĩ đáng thương và đáng được
yêu.
Tình
yêu em sợ tình yêu
Vì tình
yêu như là hương
hoa
Lỡ mai
sau em mất người
yêu em khổ thật
nhiều.
Ngày
mai trên đường phố này
Những đêm
khuya có anh đưa về xóm
nhỏ
Xa lìa ánh
đèn có anh đưa em về bến
mơ.
Khi trót
mang duyên kiếp cầm
ca
Em xin bằng
lòng nghe tiếng trách chê của
đời
Chỉ cần anh
thôi chỉ cần anh
thôi còn tin anh nữa
thôi
Đời
vẫn thế em
ơi xin đừng nói
đến tình
đời.
Em nhớ
rằng đời là gian
dối nhưng đôi ta mãi còn
nhau
Chuyển sang
—–
Ngày
xưa ai lá ngọc cành
vàng, ngày
xưa ai quyền quý cao
sang
Em chính em ngày xưa đó ước xây đời lên tột đỉnh nhân gian
Ngày
xưa ai tiếng nhạc cung
đàn, ngày
xưa anh nghệ sĩ lang
thang
Tôi chính tôi ngày xưa đó cũng đèo bòng mơ người đẹp lầu
hoa.
Rồi một hôm tôi gặp nàng
Đem tiếng hát cung
đàn với
niềm yêu lai
láng
Nhưng than ôi quá bẽ
bàng
Bao
tiếng hát cung
đàn người chẳng màng còn chê chán
Nhìn đời thấy lắm phũ phàng
Mượn tiếng hát cung
đàn với
niềm đau dĩ
vãng
Nhưng bao giông tố lan
tràn
Lên
gác tía huy
hoàng xiêu đổ theo nước mắt
nàng
Em
ơi
nép vào lòng
anh
Má kề bên nhau ta nhắc chuyện ngày
qua
Cho mối duyên thêm mặn
mà
Em
ơi nếu mà sau
này
Giấc mộng không
thành
Thì đành đôi ngả chia
ly
Chớ
đừng u sầu làm
chi
Em ơi, em
hỡi duyên tình dù lắm thương
đau
Nhưng
lòng ta mãi yêu
nhau
Cho thời gian không úa
màu
Em
ơi, em
hỡi xuân về nào có đâu
xa
Nếu
mà mỏi gót bôn
ba anh
về nối lại tình
ta
Em
ơi
nếu còn yêu
nhau
Nhớ đừng gặp nhau cho luyến lưu khi biệt
ly
Thêm vấn vương làm
gì
Em
ơi, có ngờ đâu
rằng
Khúc nhạc chưa
tàn
Mà vội xa cách em
ơi
Đôi
ngả biết tìm về
đâu?
Đôi
ngả biết tìm về
đâu?
Chuyển sang
——
Em ơi suốt
đêm thao thức vì
em
Vì lời giã từ lúc anh ra
về
Rằng
mai đây anh lại
thăm
Ước gì trọn cuộc
đời là mình luôn luôn có
đôi
Anh ơi nhớ
thương, thương nhớ cả
đêm
Làm sao quên được phút giây êm
đềm
Chờ
mong sao cho trời
sáng
Đúng giờ mình hẹn
hò là đời quên hết sầu
lo
Sao
em ngồi lặng lẽ để ḷòng anh tái
tê
Hăy
trả lời anh
đi, nghĩ gì mà đợi
chờ
Nhiều lần chung ước
mơ bên nhau ta cùng
hứa
Quên
đi chuyện năm
xưa
biết cho
chăng ?
Thương em, nhớ
em, tất cả là
em
Còn gì đẹp bằng lúc ta xum
vầy
Cầu
mong sao duyên đẹp
đôi
Ước nguyện cả cuộc
đời là được mãi mãi gần
nhau
Người
về, một mùa thu gió heo mây
Về
đâu có nhớ
chăng những vì
sao long lanh
Đưa tiễn người một
đêm không trăng
Nói sao nên
lời lòng buồn như chiều
rơi
Như trong đêm khuya những buớc chân qua
thềm
Gợi niềm thương nhớ vô
vàn.
Người
về, đường đi kết gió trăng sao
Người
đi có biết
chăng trong chiều
nay bơ vơ
Nghe lá thu vàng
rơi bâng khuâng
Bước chân ai
về chừng thời gian ngừng
trôi
Như quên đêm khuya để gió xuôi theo
mùa
Thầm làm ướt áo vai
gầy
Người về chiều mưa hay
nắng
Sao để khói lam
chiều như se chùng màu không
gian
Người về dòng sông thương
nhớ
Để bến vắng con
đò thương mong người người hay chăng?
Người là vì sao nhỏ
bé
Ta mãi ước cho
lòng làm bầu trời xanh
xanh
Người về lòng ta thương
nhớ
Ta khẽ hỏi đưa
người hay thầm người đưa
ta
Chuyển sang
—–
Đôi ta như bước lên đỉnh
sầu
Mà đời luôn cao ngất thương
đau
Bao lâu ân ái chưa đậm
màu
Toàn là cay đắng giết thương
yêu
Tình đôi ta thật
buồn như lứa hoa nở
muộn
Tình yêu không trọn
vẹn buồn mỗi ngày buồn
hơn (X2)
End….