1. Một khu phố nghèo, một người đàn ông, rất nghèo
Ngày qua mỗi ngày, một thân lầm lũi đi về trong tĩnh câm
Ba trăm sáu mươi lăm ngày dài, căn nhà không tiếng cười tiếng nói
Ba trăm sáu mươi lăm đêm dài, một mình ông, lão già cô đơn.
Rồi một hôm lão cô đơn trở về, tay ôm theo một chú chó con
Để từ đây, đời thôi hiu quạnh, cho quên đi nỗi ác mộng cô đơn.
2. Nay căn gác nghèo, người ta nghe vang những tiếng cười
Mỗi khi lão về, nỗi buồn lại vơi tâm tình cùng chó con
Ba trăm sáu mươi lăm ngày dài, người đạp xe chó chạy lui tới
Ba trăm sáu mươi lăm đêm dài, đôi bạn thân chưa bao giờ xa.
Rồi ngày kia, gạt nước mắt một mình, khóc chôn xác người bạn thân
Hận làm sao bánh xe kia vô tình, đã cướp đi người bạn yêu bốn chân
Cuộc đời ơi, sao cay nghiệt, nỡ mang đi chút buồn vui nhỏ nhoi
Để một thân còm cõi xế chiều, đã cô đơn, nay càng thêm cô đơn.