Mưa rơi vào lòng anh mang theo cùng bao nỗi nhớ
Hàng vạn vết cắt đưa kỷ niệm vào giấc mơ
Không còn
em, không còn ngân câu hát
Đằng
sau nỗi buồn lại có thêm niềm đau khác
Anh chẳng
biết thế nào, nếu vòng lặp này cứ quay
Cô đơn mãi tìm đến hôm nay lại là thứ hai
Thời giờ tích tắc, tích tắc tích tắc trôi
Có
lẽ em không đến nên anh cũng chắc thôi
Không đợi
chờ, vì cuộc đời chẳng bao giờ như mong
ước
Anh chỉ xin em một lần, ngăn đôi chân này không
bước
Rồi một ngày con đường tình bất chợt
mong manh
Hãy yên lòng vì, em vẫn đâu đó trong
anh
Oh, thị trấn
nhỏ lại nhớ về, thành phố ngập tràn màu sắc
Nhớ Đà Lạt của những ngày buồn sầu nhất
Không phải
em không phải anh, không ai sai nhưng đánh mất
Có
lẽ là câu chuyện chỉ viết đến đây thôi
Vô vàn thương nhớ gửi vào áng mây trôi
Bình yên nào lạc vào giữa thành phố đêm
Ngày đó chính là ngày mà anh chợt thấy nhớ em
Đi theo em mãi, đi qua hết tuổi thanh xuân
Chỉ mong lại một lần được nghe thấy chút thanh âm
Đi theo em mãi, đi qua hết tuổi thanh xuân
Chỉ mong lại một lần được nghe thấy chút thanh âm
Rồi đèn
xanh chuyển đèn đỏ giữa bầu trời đổ mưa
Anh tự
hỏi trong đôi mắt này liệu đã đủ đỏ chưa?
Vì đã
có những ngày giữa bầu trời thật lớn lao
Em giết anh ngàn lần cùng nỗi buồn và đớn đau
Em có biết không, khi giọt sương đọng trên lá
Là phút giây cuối cùng trao nụ hôn này lên má
Anh vẫn thường vẽ chuyện mình bằng bút mực xanh
Cô đơn vẫn còn đó, đâm vào giữa lồng ngực anh
Không còn em nữa, không còn thích Đà Lạt xưa
Đã bao giờ tim em, ở trong đó là Đạt chưa?
Chắc là dấu yêu những ngày đầu đã vụt mất
Những lời nhạc đó, có lẽ là thân thuộc nhất