Ver1 :
Ta là
người.. Yup… không phải thần tiên..
Và ta biết
buồn..Yup…nỗi đau dần hiện…
Ta là
gã điên…chỉ biết cười…không ưu phiền
Không hụt hẫng..thì
cần chi lời động viên…
Là điều em
nghĩ…đời nghĩ…là cách họ nói về ta
lí do mà
e thờ ơ…tới khi… ta cất bước đến nơi thật xa
Và
chợt cẩm nhận từ những tổn thương sau
nhiều lần vấp ngã
Có
lẽ hạnh phúc thật ra…Là nỗi buồn chấp vá..
Mỗ i
1 người đến lại mang cho ta 1 tia hi vọng…
Mong
manh..chóng vánh…kết thúc lại thêm 1 vết thương trong lòng
Tại sao cuộc sống với ta lại quá keo kiệt
Như thể nó muốn an
bài cho ta tạo ra bản nhạc buồn bất diệt…
Vâng !…Bắt
đầu là em…và người kết
thúc vẫn là em…
Ta
như con tốt đặt trên bàn cờ vốn ko hơn
ko kém…
Ta như
con sóng bơ vơ mặc sức thét gào rồi tan chảy
Và ta
giống như gã điên vô cảm… khát khao đc nắm 1 bàn
tay
Chorus :
Em tìm ta niềm vui ngày qua…
Ta thầm mong hạnh phúc
quá xa
Ta muốn
… ôm em thật chặt…
Trọn vẹn trái tim…
Nhưng đâu biết
đến khi trời sáng
…
Bàn tay ai
đưa em về ngang…
Chỉ với
anh mắt…Cho
ta biết nơi đâu
.. thuộc về
em…!
Ver2 :
Em đi thật xa và ta ko còn
em nữa…
Thấp thoáng
dưới ánh đèn đường bóng dáng
1 người đội mưa…
Là gã si tình vẫn hát em nghe mỗi khi em buồn bã
Say đắm nụ cười….đến giờ vẫn ko thể
buông ra…
Vẫn nhắc tên em mỗi khi nghe bản…Kiss the rain..
Dẫu biết sau khúc nhạc này..mãi mãi ko thể mơ đến..
Em ah..! ngày mai dẫu rằng ai đó
có làm em tuyệt vọng
Quay
mặt lại nhìn về phía sau vì ta
còn trông ngóng..
Hát
mãi Rap mãi…cõi lòng ngày càng thêm trống rỗng..
Ta mong
mình đang đứng trên bờ đê đón cơn gió lồng lộng
Để cuốn
trôi hết hình ảnh về em..
xót lại
Để mai ta bắt
đầu cuộc sống mới không em chung bước về tương lai..
Nỗi buồn
nào thời gian qua chẳng phai mờ
trong kí ức
Ta biết
em sẽ quên mau…không cần phải đau buồn ko phí sức
Mối tình đẹp nhất giờ đây xin gói lại trong tâm khảm..
Có lẽ
đúng như em nghĩ: ta là gã điên
vô cảm…!
Chorus :
Em tìm ta niềm vui ngày
qua…
Ta thầm mong hạnh phúc
quá xa
Ta muốn
… ôm em thật chặt…
Trọn vẹn trái tim…
Nhưng đâu biết
đến khi trời sáng
…
Bàn tay ai
đưa em về ngang…
Tận trong
ánh mắt…
Không còn muốn bước
…bên…ta
End :
Ta là
người.. Yup… không phải thần tiên..
Và ta biết
buồn..Yup…nỗi đau dần hiện…
Ta là
gã điên…chỉ biết cười…không ưu phiền
Không hụt hẫng..thì
cần chi lời động viên…
Là điều em
nghĩ…đời nghĩ…là cách họ nói về ta
lí do mà
e thờ ơ…tới khi… ta cất bước đến nơi thật xa
Và
chợt cẩm nhận từ
những tổn thương sau
nhiều lần vấp ngã
Có
lẽ hạnh phúc thật ra…Là nỗi buồn chấp vá..