Gió..
Cuốn trôi đi nơi
đây tiếng cười
Và
nắng.. Chẳng
trên đôi môi hồng
tươi
Làm
sao để
giữ đôi
chút hy
vọng
Đêm
nay, anh lạc mình vào hư
không
Đã.. Cố
níu để em không
xa khuất
dần
Mà
mai trái
tim vẫn còn bâng
khuâng chẳng yên
Còn
đó, hơi
ấm vẫn còn nơi
đây
Đâu
đó chỉ còn mình
anh nhớ
thương, nhớ
hoài chút
kỉ niệm không
em
Cố giữ
nắng trên nụ cười, nhưng mưa lại
về trong ánh mắt
người đến với
bao kẻ phụ người, còn kẻ chân
tình lại đánh mất
có những tâm
tư buồn rũ rượi, hiu hắt đến
cả từng thanh âm
có những cánh
hoa chẳng đủ tươi, để đẹp dưới
tiết trời xanh thẫm
người thích bão
tố, thích phong ba, thích không
khí thật nổi loạn
người thích đắm
chìm trong căn phòng lạ, mọi thứ nơi
đây đều tồi
tàn
người ghét lãng
mạn, ghét an phận, ghét cảm
nhận từ bên trong
người tìm vòng
tay mới cho bản thân mong được êm
ấm vào đêm đông
áp má trên
vai của người khác, tấp nập vội
vàng không lười nhác
còn kẻ khẽ
khàng, kẻ bẽ bàng, với kẻ nhẹ
nhàng và cười nhạt!
thở dài chốc
lát, 1 hơi sâu, trái tim yên ắng chẳng vơi sầu
đôi chân cô
lẻ. lạc bước ngay đây, vậy em ngày ấy giờ nơi đâu?
giờ nơi đâu?
Đã.. Cố
níu để em không
xa khuất
dần
Mà
mai trái
tim vẫn còn bâng
khuâng chẳng
yên
Còn
đó, hơi
ấm vẫn còn nơi
đây
Đâu
đó chỉ còn mình
anh nhớ
thương, nhớ
hoài chút
kỉ niệm không
em
kẻ vun
đắp tương lai về danh phận. người hiếu
kỳ biết bao nhiêu cảnh vật
kẻ xây
dựng an toàn cho hạnh phúc, người chưa sẵn
sàng kết thúc 1 thanh xuân
kẻ vẽ
lên điểm tựa của mơ hồ, người tìm
kiếm điều gì thật chắc chắn
người kẻ cho
người con đường thẳng thênh thang
Kẻ được yêu
thương trong vài khoảnh khắc ngắn
và!
không hiểu vì điều gì cả, chỉ bất
chợt chúng ta phải xa nhau
tập đi 1
mình như lặp lại tuổi thơ vậy, khác là vấp
ngã không có người để la đau
và!
cũng tìm cách phải quên thôi
mà dư
vị ngọt ngào còn trên môi, mà những tiếng nói quen thuộc còn bên tai
mà con đường
về lẳng lặng trong đêm tối mà lạnh buốt kẽ tay không tay người bên trái
vậy thì,
em ngày ấy giờ bên ai?
Cứ lặng
yên,
cứ vậy
thôi
Để
anh một mình, mãi chẳng thể
quên…
Em