Cơn mưa rơi vội vàng ghé
ngang trên đôi bờ mi
Kể từ
khi em đi, buông 1
câu chia li anh biết
tương lai chẳng còn gì
Ngàn lời
yêu thương trao hôm nao , giờ thì cũng
trôi theo bao kỉ niệm
Chỉ còn mình
anh vấn
vương đêm dài
thêm
Dù rằng anh
biết tất cả chỉ là giấc
mơ mong manh
Mây mờ sẽ
tan và quá
khứ sẽ luôn ở
lại
Vậy mà tại
sao đôi tay không thể nới
ra
Xin em 1 lần nữa
thôi, đừng
biến mất nhanh như
vậy
Đường vào tim
em mấy lối, lạc trong giấc mơ
dần phai phôi
Gần kề bên
nhau sao không
dành cho nhau nụ
cười em ơi
Mặt trời xua
đi bóng tối vài giây thôi, đừng
đánh thức anh như vậy
Hãy để
anh trong giấc ngủ
say qua đêm
nay
Đừng reo
lên bản nhạc buồn nếu như trời không mưa
Đừng làm
tan chút mây hồng đọng bên ngoài song thưa
Đừng tắt
đi tia nắng cuối cùng treo
lên ô cửa
Đừng vội
đánh thức anh dậy khi không còn em ở đây nữa
Ôm nỗi sầu vào lòng trang giấy này chẳng đủ đem ghi
Giấc chiêm bao ngày ấy thôi để mây trời mang em đi
Có điều gì ở lại hay chỉ toàn
là những cơn đau
Anh trở
về thành phố này chỉ toàn là dấu chân nhau
Bức tường
loang lổ màu, góc phố tàn hoa rơi
Những buổi
chiều thứ sáu, những cung đường xa xôi
Cơn mưa
xối xả ven hồ, ly cà
phê hàng quen
Sao toàn
là những kỷ niệm, nơi nào cũng có hình em
Chìm vào cơn mơ kia như chưa từng được ai đánh thức
Đắm say giác quan này như mình chưa bao giờ đánh mất
Đan ngón tay vào nhau xanh bầu
trời mây trôi
Xin đừng
đánh thức anh như vậy dù chỉ một vài giây thôi
Đường vào tim
em mấy lối, lạc trong giấc mơ
dần phai phôi
Gần kề bên
nhau sao không
dành cho nhau nụ
cười em ơi
Mặt trời xua
đi bóng tối vài giây thôi, đừng
đánh thức anh như vậy
Hãy để
anh trong giấc ngủ
say qua đêm
nay
Từng dòng kỉ niệm theo gió cuốn
bay cứ mãi xa vời
Còn mình
anh chơi vơi đứng
giữa nỗi buồn không
tên nước mắt cứ rơi
Giật mình tỉnh dậy không thấy tiếng
yêu thân quen ngày nào
Tìm niềm
vui nơi đâu khi môi
chẳng còn ngọt
ngào