Tình là thế, dặn
lòng đừng cố nhớ
Sầu rồi lại nguôi, lệ
tràn rồi lại vơi
Một mình lẻ bóng trong
đêm tối tăm mịt mù
Em xa mãi
xa, còn
đây lời hẹn ước chết theo tình
ta úa tàn
Và dường như
, khi thời gian
không thể nào xóa nhòa
a…
Khi trái tim
luôn dành lại một khoảng trống
khi mà anh
không thể nào cố
gắng chấp nhận rằng anh
đã mất em
Chiều tà lạnh vắng sót chút màu
buồn của nắng
Gập ghềnh sỏi đá với kỷ niệm
cũ đã qua
Đường về còn xa mà sao chỉ
có mình ta vội lê bước
Hoàng hôn dần
phai, màn đêm trở lại…
Hoàng hôn hiu hắt, màn
đêm buông xuống, ánh đèn
đường chợt
tắt cứ như bóng
em dần tàn trong
một chiều mưa vắng:
khi mà tay
nắm tay, em đắm say
trao nụ hôn bỏng cháy cùng ai
đó ngất ngây.
Oh my
goodness,
ha, thật
không thể tưởng tượng điều kì diệu
đã xảy ra rằng em giúp
anh vượt qua cái mặc cảm chiều
cao thấp bé bằng cách cắm
anh chiếc sừng lên hẳn 1
m83
Nhưng mà thôi anh
không cần, để
em rời xa, quay
trở về bản ngã cùng với sự
thật phũ phàng rằng:
Giọt
sương vương trên mi, chẳng còn
lưu luyến
gì, bỏ mặc
anh và chia ly em bước
đi trong màn đêm
Để
em rời xa, quay
trở về với bản ngã cùng với sự
thật phũ phàng ôi con tim
tôi băng giá
Để
em rời xa, quay
trở về bản ngã, sự
thật phũ phàng, màn
đêm dần qua…
Ngày lại đến,
gượng cười đi tiếp
Tìm lại niềm tin và
gạt bỏ quá khứ
Đời còn nhiều gái cớ sao
cứ yêu một người?
Đi qua chốn
xưa, dù
chẳng hề muốn nhớ cũng theo làn
gió thôi đưa
Ngày đôi ta
, mặn nồng cùng
những ái ân ngày nào
, đã in hằn
sâu vào ký ức
Để rồi
bao nhiêu thương nhớ,
bao nhiêu yêu dấu lại
dìm anh vào đêm tối
hiu quạnh.
Chiều tà lạnh vắng sót chút màu
buồn của nắng
Gập ghềnh sỏi đá với kỷ niệm
cũ đã qua
Đường về còn xa mà sao chỉ
có mình ta vội lê bước
Hoàng hôn dần
phai, màn đêm trở lại…