Có sớm nào một hai ba
bốn bước chân vội vàng
Nắng đang ngủ
quên làm
mưa từng cơn hồn nhiên rơi
xuống
Có sớm nào vẽ nên ngày
thơ mơ màng
Đà Lạt cứ
hát ngẫu hứng những khúc tình
ca cho ai vương
vấn
Làn mưa như
hóa tóc mềm thoáng
qua nụ cười
Phút
giây bồi hồi gặp
em
Mắt em tựa
như rừng thông lá
reo lạc
trong tuổi thanh xuân
nào
Mùa hạ thu
đông và xuân cùng nhau tạo nên khung trời thương
nhớ
Giọt sương lấp
lánh từng hàng cây
Và mơ những
ngày mình cùng nhau
Dạo qua phố
phường rồi cầm
tay
Để ta mỉm
cười chẳng lo chi
nữa
Nhìn trên trang
giấy chỉ mình anh
Ngồi viết
nên câu thơ
này
Trời cao mang
gió để cuốn đi những ao
ước thoáng qua
mơ hồ
VERSE 2
Có sớm nào bình minh than
thở với em một lời
Có tên mộng
mơ nhìn
mây nhìn mưa rồi nghêu ngao
hát
Có sớm nào khiến anh lòng
như tơ vò
Đà Lạt cứ
hát ngẫu hứng những khúc tình
ca cho ai thêm
nhớ
BRIDGE
Vì em là
những giọt mưa. Vì anh là
những mầm xanh
Ngẩn
ngơ vì
chất chứa những nghĩ suy
Vì anh là
kẻ mộng mơ vì em là
những lời thơ
Mong chờ ai mà sao thật xa
cách thế….
BRIDGE 2
Đà Lạt khi
mưa và cùng
em
Chứa bao nỗi
niềm thì thầm
những cơn say vỗ
về
Một khúc
ca nào nhẹ
vang thật lâu thật sâu tên em
Niềm đau chôn
dấu chút hương xưa
ngọt ngào
Tìm về lối
xưa bờ mi buốt
giá
Từng góc
nắng là từng giấc
mơ
Từng nỗi
nhớ là từng cánh
hoa
Lả lơi trong
gió một ngày
nghe tiếng mưa lênh
đênh
Là hồi
ức vương trên dương
cầm
Một khúc
ca nào nhẹ
vang thật lâu thật sâu tên em….
Chợt quên lối
về lạc trong mắt
buồn
Phố cao lên
đèn màn đêm hiu
hắt
Nỗi niềm từng muốn
trao
chỉ còn là xót
xa
Và mưa xa
vắng trên những con dốc thênh
thang
Chỉ anh mong
chờ
Đà Lạt vẫn
cứ chôn dấu những nỗi tương
tư…
Chúng ta
đã hẹn…..
Có sớm nào chẳng quên được
mưa êm đềm
Lướt qua hàng
cây tựa
như lời ru còn ngân nga
mãi
Và ta dạo
gót vội về
phía mưa
Lòng kia lạc
lõng trách ai sao
vô tình
Đã đi
qua đời nhau trong màn
sương
Phút giây vụt
qua thật mau