Tỉnh
giấc giữa màn đêm hiu quạnh cơn gió
lạnh đưa dòng nhật kí sang trang
Che
giấu bằng vẻ ngoài hào nhoáng giữ lấy hạnh
phúc đã phần nào biến dạng
Vật chất, tiền bạc không mua nổi một người để bầu bạn
Đồ hiệu, xe sang chẳng lấp dầy khảng trống tận tâm can
Ai
nắm lấy đôi tay này? Không một ai Ai
ôm lấy bờ vai này? Chẳng có ai
Lạc
lõng giữa những bức tường cao giam chặt
lấy nỗi cô đơn với đầy
Từng ngày như dài hơn, nỗi buồn cứ ngày một lớn
Ai
đó hãy cho lời giải đáp thế nào mới là từ trái nghĩa với cô đơn
Đã có những lúc đời
cho tôi chẳng thiếu
chi
Có tất cả nhưng
rồi dường như không có ý
nghĩa gì
Một mình
cùng cô đơn mỗi đêm
Đã có những lúc nhìn
lại tôi đang đổi
thay
Nhưng giờ
đây dường như chính tôi vẫn
không thể hiểu được
Để rồi lạc
lõng nơi đây mình tôi cô
đơn
Có khi mệt mỏi, không đủ
sức nở lấy nụ cười
Có lúc tuyệt vọng, nhắm mắt
mà chạm đáy chơi với
Đôi
chân mệt mỏi rã rời, khóe miệng run rẩy chẳng nói nên lời
Bàn tay nhỏ
bé, bất lực không thể ngăn từng giọt nước mắt tuôn rơi
Gồng mình
lên mà chẳng chống chọi với đời, hãy dành nhu
nhược mềm yếu mà buông xuôi
Có trong
tay mọi thứ để rồi không tránh khỏi cô
đơn bủa vây kín lối
Giàu có và hạnh phúc, chúng ta vừa giống mà lại khác nhau.
Ai nói
rằng sinh ra trong nhung lụa thì chẳng bao giờ phải biết đến hương vị khổ đau
Đã có những lúc đời
cho tôi chẳng thiếu
chi
Có tất cả nhưng
rồi dường như không có ý
nghĩa gì
Một mình
cùng cô đơn mỗi đêm
Đã có những lúc nhìn
lại tôi đang đổi
thay
Nhưng giờ đây dường
như chính tôi vẫn
không thể hiểu được
Để rồi lạc
lõng nơi đây mình tôi cô
đơn