Ánh sao giăng đêm đông, cùng trăng treo sáng mênh mông
Cáo con, không may thay! Nằm bị thương giữa rừng
Lão ông đi ngang qua, nhìn nó nước mắt lưng tròng
Đáng thương nên ông ta, liền buông khẩu súng
săn.
Rồi mỗi
đêm có thêm chiếc
giường liêu xiêu cạnh
bên
Ngày
ngày bí
bô “ông ơi, ông
ời”
Miệng cáo
con cứ loay hoay
ngậm hoa thơm bảy
sắc
Tủm
tỉm ông lão nhân
hậu, tay trồng bông
hoa
Màu vàng
kim phủ quanh góc
nhà, cảm giác
tay ông dang thật
rộng
Hoàng hôn
buông xuống khi hai
cháu ông ngồi trước
nhà
Về đêm
côn trùng kêu í
à, vầng trăng
soi vườn hoa lóng
lánh
Hai
giường chung chăn sát
vai nhau ngủ say nồng
giấc.
Mái tranh xa xa kia,
chẳng cô đơn, chắng u sầu
Ánh dương đang phai dần,
nhường trăng
treo giữa
trời
Chớp chớp đôi mắt nhỏ,
ngửi hoa ngan ngát thơm lừng
Cả hai luôn bên nhau
bầu bạn nơi cuối đồi.
Bất tri bất giác rồi thời gian thoáng chốc thoi đưa
Ngoảnh đi thêm ngoảnh lại, hạ thu đông đến xuân
Mắt ông nay đã hoa, đầu hoa râm bước đi chậm
Cáo con bên lão ông, giờ đây đã lớn
khôn.
Rồi sắc
hoa điểm tô khu
vườn xinh xinh của
ông
Trẻ
con vẫn
hay đến đây chơi
đùa
Mà lão
ông đã đi đâu
rồi không ai tìm
ra
Ngồi
ngây ngơ cáo thơ
thẩn tâm sự cùng
hoa.
Bài đồng
dao trẻ con hát
rằng, ông nó
đi lên thiên đàng
rồi
Rồi đêm
đêm cáo con co
ro canh chừng ngôi
nhà
Một hôm
mơ gặp ông nó
mừng, nằm trên
vai của ông ấm
áp
Yên lặng
hai ông cháu
trông ánh dương chiều
xuống.
Cáo con không đau thương,
ngồi chăm chăm ngắm hoa vườn
Đón ban mai lên xong
chờ trăng
lên núi
cao
Chớp chớp đôi mắt nhỏ,
ngửi hoa ngan ngát thơm lừng
Nó tin ông vẫn chờ
ở nơi
xa rất
xa.
Mái tranh kia cũ rồi,
nhện giăng tơ kín ngôi nhà
Cáo con nay đã tìm
được nơi
nó ước
mong
Nhún chân qua song cửa,
gặp tiên ông chốn thiên đàng
Thấy ông đang mỉm cười,
sà vào
ông ấm
lòng
“Này con ơi chớ
lo âu thời gian
trôi
Vạn vật trên thế
gian quay về hư
không”