Và
nếu, em đi không
trở lại
thì liệu anh
có níu giữ tay
em
Có
khẽ hôn em hay
chỉ là em viễn
vong.
Một ngày anh
mang hết những tia nắng kia rời
xa
Để
em quạnh hiu một mình giữa gian
phòng
Từ đầu đoạn
phim đôi ta đã chẳng thuộc về
nhau
Vì
nhân vật anh đã chọn không phải là
em.
Khoảnh khắc nào đó để anh nhớ về
Cô đơn lạc lõng khi gió đông tới
Thiếu vắng đi em nụ cười khó thể
Hiện diện hoàn hảo như ngày cũ đôi ta rong chơi
Kỷ niệm ùa về như một thước phim
Chim trời mang đến toàn là nỗi buồn
Như bài toán khó không thể ước nghiệm
Ghìm chặt lòng lại nhưng khóe mắt dòng lệ vẫn tuôn
Buông đôi tay nhau ra là chuyện không thể ngờ
Anh đã
ngay người vì không thể tính trước điều này
Và
như mất đi con tim anh đã không thể thở
Ngỡ mọi
chuyện đã là mơ rồi ôm niềm đau nhiều ngày
Anh tập làm quen với nỗi buồn
Và thời gian
trôi anh làm thân với cô đơn
Em
thì lại làm quen với người mới
Con tim phai
màu được người khác đến tô son.
Người ta nói với
nhau ngày
xa đau đớn vô
ngần
Nhưng
chẳng ai
nói với em chuỗi ngày
sau em sẽ ra
sao?
Là vì em cứ
ngỡ chiếc hôn ngày
qua
Là vì em cứ
tin anh luôn nhìn về
phía em
Là vì em tự
dối, tự lừa chính
em
Là vì em
là vì anh là vì ta rồi
mãi cũng
xa.
Lỡ say em mất uống cho quên
đi ngày anh đã mất em
Kỷ niệm đem cất nhưng con tim
vỡ thì anh đây vẫn đem
Vẫn xem lại
tất cả thứ ta thuộc về giờ chẳng còn lại
gì tất cả là kỷ niệm
Giữ ấm
lòng vì ngoài trời chuyển
đông và ước em quay
về là điều ước viễn vong
Anh vẫn
chạy trên đường một trăm cây số (cây số)
Để mong
gió cuốn đi hình bóng em
Phóng như
điên và tự nhủ anh hãy cố (hãy cố)
Để hạnh
phúc ảo tưởng chìm vào bóng đêm
Không thể
sống thêm một ngày nào nữa
Vì nhớ
nhung bên trong như chống đối
Không thể
quên là lý do để bào chữa
Cho chuyện
tình đôi ta đã xong rồi
Là vì em cứ
ngỡ chiếc hôn ngày
qua
Là vì em cứ
tin anh luôn nhìn về
phía em
Là vì em tự
dối, tự lừa chính
em
Là vì em
là vì anh là vì ta rồi
mãi cũng xa.
…Qua cơn say
kia vờ như anh
vẫn luôn kề
bên
Đến
đây thôi vì
biết ánh mắt kia
chẳng phải là cho em
Nên thôi xin
đành xin
đành anh ơi bước
đi
Hơn
là mãi ôm thấu
đau về những ngày ta
đã
Là vì em cứ
ngỡ chiếc hôn ngày
qua
Là vì em cứ
tin anh luôn nhìn về
phía em
Là vì em tự
dối, tự lừa chính
em
Là vì em
là vì anh là vì ta rồi
mãi cũng
xa.
Là vì em cứ
ngỡ chiếc hôn ngày
qua
Là vì em cứ
tin anh luôn nhìn về
phía em
Là vì em tự
dối, tự lừa chính
em
Và dù cho
cho em có đi anh cũng
chẳng ôm
em?
Là vì sau bức
tranh không phải nụ cười
kia
Là vì hoa đã
phai khi anh nhiều lời
dối gian
Dù cho em,
dù cho anh, dù cho ta rồi
mãi chỉ
là
…Và t
hế,
ta mất nhau
rồi
hay là
do duyên trời
Hay tại vì
em chẳng
thể giữ anh
lại vì em viễn vong.