Anh thèm được
ngủ , với cả trời cũng chuyển sang thu
Bởi vì khi
lạc vào trong đó nỗi nhớ của anh mới có hình thù…
Anh vội
vàng bất chấp lần này để bầu trời kia mang cơn mưa tới
Cốc rượu
đắng anh đặt trên bàn chờ đợi,…em
muốn thì mình cưa đôi…
Anh biết
lòng nửa hờn nửa dỗi, trống rỗng buông không thành lời
Anh biết
câu “em chẳng sao đâu” ắt hẳn cũng chỉ là lời nói dối…
Anh biết
câu “em chẳng sao đâu” ắt hẳn
cũng chỉ là lời nói dối…
Buồn thì có sao đâu, không biết là được bao lâu
Anh lạc
đường nửa rồi em ơi? Biết đâu đây chỉ là khúc dạo đầu?
Cánh cửa
phòng mọi khi anh đưa tay mở mà không một chút do dự…
Ừ lẽ
ra anh nên chuẩn bị kĩ hơn để
chấp nhận chuyện này chứ…
Mây trôi
dạt giữa trời mênh mông có khi vì buông nên phải bạc màu…
Sợ tụi
mình chẳng đủ bình tĩnh để lúc nào đó lỡ lại lạc nhau…
Sợ im
lặng biến thành thói quen, rồi em cũng phai nhạt dẫu…
chặng đường
dài rồi sẽ tối đèn…còn anh lỡ
hẹn đến mãi về sau…
Em là áng
Mây…trôi bồng bềnh giữa trời hoàng hôn rồi khuất
Còn anh mê
muội như loài bồ câu lạc giữa thềm vàng rải thóc
Anh chỉ
muốn say sưa cùng em trên cánh đồng buồn trải rộng
“Hát” với
nhau về những câu chuyện có người khiến
em phải lòng,…
Rồi bỏ em
lại…đi thật xa… để khoảng trống dành cho anh đó
Nơi mà
ngoài những hạt mưa lạ anh chỉ thấy những chặng đường quanh co
Nơi mà
anh bỗng chốc nhìn qua chết lặng thấy mình trong đó
Nơi mà
em chỉ việc ngả lưng sau những ngày dài còn lại hãy
để anh lo X2